“Tháng tư đổ giọt ve sầu ngơ ngác biệt xuân
Nốt nhạc ngân lên rồi tắt lịm trong vòm lá thẫm
Vị sứ giả vô tư bỗng thấy mình lạc lõng
Không có bạn bè sao hợp thành một bản hòa âm?”
Tháng tư chầm chậm chạm khẽ vào từng góc phố, ngõ nhỏ Hà Nội. Nhưng tháng tư năm nay sao khác quá chừng? Bạn bè, người thân không được gặp nhau để trao những ấm áp, yêu thương dịu ngọt và… trên con phố nhỏ Nguyễn Công Hoan, “Ngọc Khánh” của chúng tôi đứng đó lặng lẽ. Sân trường mênh mông buồn man mác, những hành lang dài, những lớp học thiếu vắng tiếng trẻ thơ. Các cô, cậu học trò nhỏ phải tạm rời xa mái trường, thầy cô yêu dấu. Hơn thế nữa, không có bạn bè ở bên, lòng các bạn nhỏ sao xốn xang thấy lạ!
Đã gần ba tháng kể từ khi các trò nhỏ Ngọc Khánh yêu quý phải rời xa mái trường để cùng toàn xã hội chung tay chống dịch Covid 19. “Cô Vy” đã khiến các bạn nhỏ phải ở nhà lâu thật là lâu! Một tuần rồi hai tuần, một tháng rồi hai tháng, cuộc sống sinh hoạt của mỗi người dân Việt nói chung và mỗi thầy trò trường Ngọc Khánh nói riêng khác biệt hoàn toàn: Chúng ta phải ở nhà và chống dịch theo sự chỉ đạo của các cấp có thẩm quyền. Thật may mắn, khi đến giờ phút này, toàn thể đại gia đình Ngọc Khánh, thầy trò và các bậc phụ huynh của chúng ta vẫn mạnh khỏe và bình an. Mỗi chúng ta hãy cùng nói “Cảm ơn”. Cảm ơn vì đến giờ, thầy trò trường ta, gia đình các con vẫn có một mái nhà để an trú, những bữa cơm đủ chất, một chiếc giường êm ái và đặc biệt là một sức khỏe tốt và những người thân ở bên!
Khó có thể nói hết và kiềm nén được sự xúc động từ sâu thẳm con tim khi mỗi ngày, mỗi giờ, thầy trò chúng ta phải chứng kiến biết bao đồng loại trên khắp năm châu phải hứng chịu sự đau đớn, cái chết, sự đói khổ và khốn khó do dịch bệnh mang lại. Thật may mắn và tự hào vì chúng ta là người Việt Nam, đang được chở che trong một vòng tay yêu thương rộng lớn tạo nên từ triệu triệu bàn tay Việt. Trong những ngày tháng khó quên này, thầy và trò Ngọc Khánh tạm phải xa nhau, nhưng hơn bao giờ hết, tình cảm và nghĩa thầy trò sâu sắc hơn bao giờ hết. Thầy cô nhớ trò nhỏ, nhớ tiếng trẻ thơ trong trẻo, nhớ cái nghiệp phấn trắng bảng đen. Trò nhớ vòng tay, sự chỉ bảo yêu thương của cô thầy, nhớ bạn, nhớ trường tha thiết quá!
Không đầu hàng trước thử thách, vượt lên mọi khó khăn, thầy trò Ngọc Khánh đã cùng có những ngày tháng tự học, tự rèn luyện và lao động vô cùng ý nghĩa. Thầy miệt mài soạn bài, hướng dẫn trò tự học, tự rèn kĩ năng tự phục vụ, kĩ năng sống. Trò hăng say lao động, chơi thể thao, giải trí tại nhà và nỗ lực tự học. Những cô giáo tuổi đã cao cũng miệt mài bên các thiết bị công nghệ, học công nghệ thông tin để dành cho trò những tiết học trực tuyến.

Tình say nghề của thầy và sự hiếu học của trò giúp thầy trò Ngọc Khánh vượt qua mọi khó khăn như thiếu thốn thiết bị, đường truyền mạng kém, sự vất vả do thời lượng giảng bài tăng so với tiết học truyền thống. Mỗi tuần, thầy và trò lại theo thời khóa biểu gặp nhau trên truyền hình.Trò hăng say học, thầy say sưa truyền cảm hứng và hướng dẫn trò. Sau mỗi buổi học, các bạn nhỏ cũng tự học, tự nghiên cứu để nộp bài cho thầy cô sửa từng lỗi nhỏ. Thầy thì sửa bài trên điện thoại, trên mạng xã hội, trên các phần mềm kiểm tra trực tuyến cho trò quên cả thời gian. Những phần mềm như Powerpoint, cách làm video giảng dạy, học trực tuyến trên Zoom, trên Olm.vn, Classroom,… đã trở thành một giải pháp để thầy và trò tiếp tục học tập và tương tác. Đây có lẽ là lúc chúng ta thấm thía nhất lời dạy của Bác Hồ kính yêu: Học tập suốt đời.

Bên cạnh việc học tập, giảng dạy, thầy trò trường Ngọc Khánh không ngừng miệt mài rèn luyện thể thao, nâng cao sức khỏe để bảo vệ bản thân trước đại dịch. Các bạn nhỏ không quên gửi cô thầy những đoạn video, clip ngộ nghĩnh kể lại hành trình một ngày của mình. Những nụ cười trẻ thơ hồn nhiên của các con khiến cuộc sống thêm hi vọng và bao niềm vui. Ở nhà, được sự khuyến khích của cô thầy và bố mẹ, có nhiều con đã tích cực làm việc nhà giúp gia đình như tưới cây, rửa bát, lau nhà, trông em,… Giờ các bạn nhỏ Ngọc Khánh làm thật khéo phải không?


Để cuộc sống thêm niềm vui, tiếng cười, khi ở nhà, có nhiều bạn học sinh còn chơi đàn, vẽ tranh, làm mô hình,…để cổ vũ các bác sĩ, y tá, các chiến sĩ bộ đội, công an và hàng triệu triệu tình nguyện viên đang ở đầu chiến tuyến chống “giặc Covid. Những việc làm dù nhỏ nhưng ý nghĩa thật lớn.

Còn nơi đây, nơi mái trường Ngọc Khánh mến yêu, các thầy cô, các cô bác công nhân viên đang từng ngày mong mỏi đón các con trở lại trong vòng tay yêu thương. Xin mượn những dòng thơ xinh xắn cô trò nhỏ đã viết để thay lời hẹn gặp lại nơi mái trường Ngọc Khánh thân yêu:

Hẹn gặp lại vào một ngày vui không xa nhé, các con học sinh Ngọc Khánh mến yêu!
Tập thể giáo viên khối 4